Học lại thương yêu

Chân Sinh Nghiêm

Các bạn trẻ thân mến,

Tôi đã chạy vòng quanh trong 30 năm để đi tìm một tình yêu và hạnh phúc đích thực mà không thành công. Tôi đã từng trải nghiệm qua những đỉnh cao hưng phấn và đã từng chìm sâu vào vực tối hoang mang, bởi vì tôi không biết cách thương yêu thật sự. Tôi không nắm được nghệ thuật vui với những những thứ bình thường trong đời sống hàng ngày. Tôi muốn chia sẻ với các bạn về cuộc hành trình của riêng tôi trên con đường đi tìm tình yêu đích thực. Tôi hy vọng các bạn có thể rút ra được chút gì đó và sự chia sẻ này có thể giúp các bạn tránh được những khổ lụy không cần thiết, những khổ đau có thể ngăn cản bạn trải nghiệm được tình yêu và hạnh phúc đích thực. Chúng ta sống trong một thế giới được trang bị đầy đủ vô số các phương tiện truyền thông nối kết chúng ta với nhau. Nhưng nhiều khi chúng ta lại không có khả năng lấp được khoảng trống nội tâm. Chúng ta không biết làm thế nào để xử lý những cảm giác cô đơn, xa cách.

Những trải nghiệm tình dục (khi chưa xuất gia), từ bé cho đến khi lớn lên sau này, đã gây cho tôi rất nhiều thương tích bởi vì trong tôi có sự lầm lẫn nghiêm trọng giữa tình yêu và tình dục. Khi còn bé tôi đã bị một người con trai lớn tuổi hơn lạm dụng tình dục. Trong đầu óc trẻ con non nớt của tôi, hạt giống của sự tin tưởng đã bị tổn hại ở hai mức độ: sự tin tưởng đối với nam giới và sự tin tưởng đối với ba mẹ. Tôi không biết cách hòa giải với cảm xúc giận dữ đối với ba mẹ tại vì họ không bao giờ có mặt đó để ôm ấp và bảo vệ tôi.

Nhìn lại những cuộc tình đã qua của tôi, tôi có thể thấy rõ là lúc nào tôi cũng cố gắng đi tìm cho cô bé bị thương trong tôi một thứ gì như là hiểu biết và thương yêu

Tôi cắt đứt quan hệ tình cảm với ba mẹ và quyết định là tôi sẽ tự chăm sóc cho mình. Về phương diện tình cảm, tôi không chờ đợi gì ở họ nữa. Quyết định này đã khiến tôi đi tìm một tình yêu vô điều kiện ở bên ngoài, tương tự như tình thương mà tôi đã cắt đứt. Nhìn lại những cuộc tình đã qua của tôi, tôi có thể thấy rõ là lúc nào tôi cũng cố gắng đi tìm cho cô bé bị thương trong tôi một thứ gì như là hiểu biết và thương yêu. Nhưng sự cố gắng này luôn đưa tới sự thất bại, bởi vì nó đã đến từ một cái thấy sai lạc, cho rằng người khác có thể chữa lành cho cô bé bị thương kia. Thật ra thì chỉ cần cô ta hòa giải và kết nối lại với kho tàng tình thương của ba mẹ lúc nào cũng có sẵn đó cho cô thì sự trị liệu sẽ xảy ra thôi.

Trong gia đình huyết thống của tôi có những khổ đau của “sự chung thủy và ghen tuông“. Khổ đau đó có trong ba mẹ và cả trong ông bà của tôi. Là sự tiếp nối của họ tôi đã tiếp nhận những hạt giống tham dục và khổ đau đó. Nhưng tôi không nhận ra được và không biết cách chuyển hóa chúng. Tôi lại lớn lên trong một xã hội mà người ta lại đặt trọng tâm vào sự thỏa mãn dục vọng như thể đó là mục tiêu của đời mình. Tôi không tránh khỏi có những quan niệm méo mó về tình yêu và tình dục. Hình như trong xã hội của chúng ta có quá nhiều “tình dục trống rỗng“, nó để lại trong tôi một cảm giác trống trải và xa cách mặc dù những người đến với tôi là những người dễ mến, có học thức, kể cả những người có sự thực tập tâm linh. Lúc đầu thì tôi cảm thấy có một sự kích thích mới mẻ và niềm vui được đến với nhau, nhưng sau một thời gian thì cái cảm giác khó chịu và xa cách kia lại trồi lên.

Nhìn lại những cuộc tình đã qua, tôi thấy nhiều mối quan hệ đã được hình thành trên căn bản của một sự lôi cuốn hời hợt và nhất thời do nhu cầu thương và được thương không được thỏa mãn trong tôi

Không ý thức được quan niệm sai lạc của mình và hậu quả của nó, tôi còn học cách sử dụng năng lượng tình dục để kiểm soát và chinh phục, cho đó là cái quyền thể hiện sức mạnh của nữ giới trong thời đại của tự do tình dục và không cần một sự cam kết lâu dài. Tôi đã sống như vậy, không để tâm đến cảm nhận của người khác. Những cuộc tình đã qua đều đến từ sự lôi cuốn hời hợt và nhất thời. Sự lôi cuốn đó phát sinh từ nhu cầu thương yêu và/hay được thương yêu và chấp nhận không được thỏa mãn trong tôi

Tôi thấy động lực thúc đẩy tôi đến với những cuộc tình đó đều là đến từ tôi: tôi cần cái gì, tôi muốn cái gì, cái gì thích hợp cho một gia đình trong tương lai theo sự mong đợi của tôi. Hay là do tôi không muốn sống một mình, tôi thích „đùa chơi“ tí thôi. Hay tôi không muốn bị xem như một người “bỏ đi“, một người ế ẩm không ai thèm và sẽ trở thành một cô gái già. Thành thực mà nói, trong những cuộc tình đã qua của tôi, tôi chưa hề biết thế nào là tình yêu thật sự. Tôi xin lỗi tất cả những người đã từng đến với tôi. Tôi xin lỗi vì không biết cách chăm sóc đau khổ của tự thân và làm cho các người cũng phải khổ theo.

Năm 30 tuổi, với một quá trình chọn lọc thông minh tiến bộ, tôi nghĩ mình có thể chọn lọc được những đức tính quan trọng nhất mà tôi đòi hỏi ở một người bạn đời để đảm bảo cho một sự cam kết tốt đẹp dài lâu, cho đến khi hai đứa chúng tôi trở thành hai cụ già xọm không còn cái răng nào, ngồi bên nhau cùng ôn lại chuyện cũ. Nhưng một lần nữa, cùng với tình yêu lãng mạn, tôi lại gặp những khó khăn và khổ đau xoay quanh những khuôn mẫu tương tự như sự ghen tuông và chiếm hữu, sự xa cách, những cảm giác trống trải, chán nản, bất như ý trong tôi, giống như cái hậu vị chua chua khi chúng ta ăn một món tráng miệng thật ngọt. Với tỷ số những cặp vợ chồng ly dị cao hơn 50%, tôi không có nhiều hy vọng có được một mối quan hệ hạnh phúc và lâu dài. Tôi muốn tìm ở người kia một cảm giác thân mật gần gũi nhưng cuối cùng tôi lại cảm thấy xa cách và lạc lõng hơn trước.

Có cái gì trong tôi ngăn cản không cho tôi có được hạnh phúc và sự mãn ý mà tôi khao khát trong một mối quan hệ. Bất kể là với ai, tôi đều gặp phải những vấn đề tương tự. Vì thế tôi quyết định không hành xử theo phương cách thông thường nữa, tôi dừng lại những mối quan hệ tình cảm để nhìn sâu vào tự thân mình. Tôi xin nghỉ việc và ghi tên tham dự khóa An Cư 3 tháng mùa Đông ở Làng Mai. Sau khi trải nghiệm được niềm vui của đời sống Tăng Thân, bình an và hạnh phúc của sự thực tập chánh niệm trong đời sống hàng ngày và hiểu được chính mình hơn thì sự lựa chọn một lối sống và một sự nghiệp khác càng trở nên hấp dẫn hơn. Tôi trở thành một sư cô trong khi đi tìm một tình yêu đích thực.

Có một điều thật buồn cười là tôi chỉ bắt đầu khám phá được tình yêu đích thực  khi chọn đời sống độc thân, nhưng điều đó đang thực sự xảy ra. Tôi vẫn đang học về tình thương đích thực, tại vì thương yêu đích thực là một sự thực tập hàng ngày mà không phải là một cảm giác. Nó làm cho trái tim mình lớn rộng và bao dung hơn. Tôi thấy bước đầu tiên trong quá trình học thương là học cách chăm sóc và đối xử với thân tâm mình một cách kính trọng và từ bi.

Tôi biết rằng bước đầu tiên trong quá trình học thương là học cách chăm sóc và đối xử với thân tâm của mình một cách kính trọng và từ bi

Bước đầu tiên trong việc chăm sóc tâm là tôi ý thức được những cảm quan của mình và những tri giác sai lầm do những cảm quan đó tạo ra. Bây giờ tôi có thể thấy rõ là khổ đau của tôi đến từ nhận thức sai lầm của mình về nam giới, từ cái thấy lệch lạc về chính bản thân và từ quan niệm u mê về tình dục, tình yêu và những mối quan hệ. Lớn lên trong một môi trường của công nghệ thông tin, tôi nghĩ rằng nhận thức sai lầm của cá nhân tôi cũng là một phản ảnh của nhận thức chung của xã hội. Truyền thông là một yếu tố quan trọng trong việc huân tập quan niệm của tôi về những mối quan hệ.  Ví dụ như, tôi còn nhớ phim Jerry Maguire đã từng một thời rất nổi tiếng trong thập niên 90. Trong phim, nhân vật nữ chính nói một câu thoại như thế này: „Em đã yêu anh ngay ở câu xin chào“, hoặc là „Anh hoàn thiện con người em“. Vào thời đó tôi nghe thật là lãng mạn. Nhưng bây giờ, nhớ lại những câu thoại kia, tôi nghĩ nhân vật nữ chính ấy đang đi tìm khổ đau tại vì khi lệ thuộc quá nhiều vào một người hoặc một vật nào ở bên ngoài để được hoàn thiện thì coi như mình đánh mất hết chủ quyền đối với hạnh phúc và sức khỏe của bản thân.

Trong vô số những phim khác tôi thấy người ta đã có quan hệ tình dục với nhau sau vài lần hoặc chỉ sau một một lần hẹn hò. Hoặc có rất nhiều bài hát về tình dục, nhiều đến nỗi bạn sẽ bị cho là không bình thường nếu bạn không có quan hệ tình dục với người kia, cho dù là bạn có yêu người kia hay không, và không cần biết là bạn đã quen với người kia bao lâu. Người ta hẹn hò với nhau vì sự hấp dẫn bề ngoài. Có vô số phương tiện giúp làm tăng cái đẹp bề ngoài để gây sự chú ý như quần áo, mỹ phẩm, phẩu thuật thẩm mỹ, giảm cân, v.v…Chúng ta đã bỏ quá nhiều thời giờ và tiền bạc, chúng ta đã cố gắng quá nhiều, phải chịu đau đón để trả giá cho cái đẹp bề ngoài và để trở thành khác hơn là chính mình. Vì vậy cho nên, nếu hiếm khi tôi cảm thấy thoải mái trong da thịt của chính tôi thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả! Sự huân tập qua phương tiện truyền thông, gia đình và bạn bè này đã bắt đầu ở tuổi thiếu niên rồi.

Tôi lớn lên trong sự tiêu thụ những hình ảnh của một cái đẹp được chỉnh sửa thật hoàn hảo bằng airbrushed trên máy tính của những phụ nữ cao, gầy trơ xương với những đường cong thật đúng chỗ, với da mặt đẹp “tự nhiên“ một cách hoàn mỹ. Từ lúc còn niên thiếu tôi đã không chấp nhận được thân thể của mình, có khi tôi còn khinh thường nó nữa. Tại sao tôi luôn cảm thấy mình khiếm khuyết sau khi xem qua mấy tạp chí phụ nữ hay tạp chí thời trang, trong khi mục đích và ý nghĩa của các tạp chí này là để yểm trợ cho sức khỏe và hạnh phúc của nữ giới? Tôi không mua các tạp chí đó thường xuyên, nhưng những tấm quảng cáo được dán đầy ngoài đường phố, trong các trung tâm thương mại, quảng cáo được chiếu trên truyền hình và được đưa lên mạng như thể “nhồi ép“ con người phải theo tiêu chuẩn của một lối sống tiêu thụ và một hình ảnh thật „ngầu“ của chính bản thân. Điều này thật là tai hại vì nó làm cho tôi cảm thấy chán ghét chính bản thân, tôi không chấp nhận được hoàn cảnh của mình. Tôi không có cơ hội để sống hạnh phúc trong giây phút hiện tại vì lúc nào tôi cũng phải mua sắm cái gì đó để có hạnh phúc, để được “ngầu“. Vì có mặc cảm về thân thể mình nên tôi chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn thoải mái và thực sự kết hợp được với ngưòi kia cho dù người kia có thể chấp nhận tôi như tôi là.

Bảy năm sau khi xuất gia thành một sư cô và được sống trong một môi trường không có những tham dục, tôi vẫn đang học cách trị liệu cho cái thấy được huân tập về thân thể của mình. Hàng ngày tôi thực tập chuyển hóa tập khí cũ trong sự tiếp xúc với người khác, tiếp xúc mà không bị thúc đẩy bởi sức hấp dẫn hay ý muốn chinh phục. 

Cái ý nghĩ “không chấp nhận bản thân“ đã ăn sâu trong tôi cho đến nỗi, sau khi xuất gia và được sống trong một môi trường không có những tham dục được 7 năm mà tôi vẫn còn đang học cách chữa trị những cái thấy được huân tập về thân thể mình và thực tập chuyển hóa tập khí cũ trong sự tiếp xúc với người khác, tiếp xúc mà không bị thúc đẩy bởi sức hấp dẫn hay ý muốn chinh phục. Tôi học cách đối xử với thân thể tôi một cách kính trọng và từ bi. Tôi ý thức được thức ăn mình đang ăn, tôi ngủ đầy đủ và thư giãn. Tôi học cách xử lý sự căng thẳng và những cơn bão cảm xúc bằng cách sử dụng hơi thở và bước chân chánh niệm. Chung quanh tôi là một môi trường nhiều thiên nhiên có công năng trị liệu, một môi trường giống như Đất Mẹ tiếp nhận được tất cả. Là một bông hoa xinh đẹp hay một chiếc lá hư tàn, chúng ta đều là những sáng tạo mầu nhiệm của Đất Mẹ. Bông hoa không thể so sánh và chê bai chiếc lá tại vì chiếc lá có khả năng cung cấp những chất dinh dưỡng để nuôi cây và bông hoa.

Sau khi rời bỏ môi trường cũ và cho phép mình trải nghiệm một môi trường mới thứ hai, một môi trường không có những kích thích dung thường, tôi mới có thể thấy rõ hơn tác dụng của sự huân tập trên cách hành xử và sự lựa chọn tiêu thụ hàng ngày cho sức khỏe của thân và tâm. Sống trong của một xã hội công nghệ cao như hiện nay giống như bơi trong một dòng thác lũ. Chúng ta chỉ bị cuốn đi, trồi lên sụp xuống mà không tự chủ được. Thỉnh thoảng chúng ta dừng lại lấy hơi và thoáng thấy được một chút trời xanh. Nhưng nếu tìm được cách thoát ra khỏi dòng thác lũ đó và ngồi lên bờ thì chúng ta sẽ nhận ra rằng bình an và thong dong là điều có thể có được. Trời xanh và cây xanh thật đẹp, những vì sao lấp lánh trong đêm linh thiêng là những mầu nhiệm, và chúng ta cũng là những mầu nhiệm.

Các nhà dinh dưỡng thường nói:“Quí vị là cái mà quí vị ăn“ Tôi nghĩ điều này cũng đúng với tâm của mình. Điều mình nghĩ, điều mình làm, kể cả những tập khí của mình, đều tùy thuộc vào những gì mà mình tiêu thụ qua những cảm quan đưa tới nhận thức của mình về một cái gì đó. Nếu mình tiếp tục tiêu thụ hình ảnh, âm thanh và ý tưởng có mục đích củng cố thêm những nhận thức đó thì nó sẽ trở thành một quan niệm ăn sâu trong tâm thức của mình. Nó trở thành sự thật của mình. Quá trình này xảy ra một cách thật tinh vi cho đến nỗi mình cũng không nhận ra là mình đã thay đổi quan niệm và nhận thức.  Nếu quan niệm đó sai lạc thì nó sẽ là nền tảng của mọi hành động gây ra phiền não và khổ đau cho mình. Tôi không qui lỗi cho truyền thông và xã hội đã làm cho tôi đau khổ. Tôi chỉ cố gắng chia sẻ để chúng ta thấy rõ những cảm quan đã tác động hàng ngày lên tâm của ta như thế nào. Chúng ta chọn tiêu thụ một cách thông minh để có thể bảo hộ cho thân và tâm. Cũng giống như khi ta nhúng hoa lan trắng vào nước có pha màu tím thì hoa lan sẽ trở nên tím. Ta chọn cho mình thực phẩm nào, ta chọn màu nào cho hoa lan ta đây?

Chúng ta có ý thức hơn về sự tác động hàng ngày của những cảm quan lên tâm của mình. Chúng ta chọn tiêu thụ một cách thông minh để có thể bảo hộ cho thân và tâm.

Tôi đã chứng thực được điều này khi sống giản dị hơn, với ít kích thích cảm quan hơn. Tôi tập vui với những cái đơn giản và thấy được sự mầu nhiệm trong những cái bình thường của đời sống. Tôi sắp xếp lại thứ tự ưu tiên cho bản thân theo một chiều hướng đúng đắn. Chúng ta hay xem thường những chuyện đơn giản như đi dạo trong buổi hoàng hôn thật đẹp, ngắm ánh trăng vẽ qua cành lá những hình bóng tuyệt đẹp trên nền đất, cùng người thương thưởng thức màu thơm ngon của lá mùa thu trong chiều chủ nhật. Những cái mình làm hàng ngày có thể là chính là cái cần thiết nhất cho tinh thần khi tâm mình ở cùng với thân, khi mình có mặt trong giây phút hiện tại và an trú trong hơi thở chánh niệm. Đất Mẹ cung cấp cho mình biết bao nhiêu là phép lạ. Nhưng chỉ khi nào dừng lại thì mình mới có thể tiếp nhận để được trị liệu và chuyển hóa. Nếu không thì mình chỉ là người cùng tử, chạy tìm vòng quanh trong khi mình đã có bảo vật trong tay.

Trong những khóa tu mùa hè tại Làng Mai chúng tôi thường tổ chức chương trình cho người trẻ. Năm ngoái khi làm việc với người trẻ tôi rất đau lòng khi nghe câu chuyện của nhiều người trẻ chán ghét thân thể của mình. Các em thấy mình cần phải che dấu cái xấu của mình bằng cách trang điểm thật nhiều hay mình chỉ có thể thu hút người khác bằng cách ăn mặc khêu gợi hay mình chỉ được chấp nhận và thương yêu khi nào mình đồng ý có sự quan hệ tình dục. Thật là không may khi rượu chè, ma túy và quan hệ tình dục trở thành một nguồn áp lực của bạn bè đồng trang lứa trước khi người trẻ trưởng thành về mặt tinh thần và tình cảm để có thể xử lý những vấn đề đó. Biết được sự thật này thì tôi hiểu tại sao người ta lại chỉ biết tình dục trống rỗng mà không chạm tới được tình yêu đích thực và tại sao họ lại đau khổ vì cái thứ hạnh phúc cạn cợt này. Chúng ta phải làm gì để giúp các bạn trẻ có được những quan niệm thực tế hơn, có cái nhìn dễ thương và kính trọng hơn về cái đẹp, về tình yêu và tình dục cũng như những quan niệm có công năng nuôi dưỡng và xây dựng con người thật của mình.

Trong sự thực tập hàng ngày chúng tôi có một bài kệ đọc lên khi soi gương:

Chánh niệm là đài gương
Gương soi hình tứ đại
Đẹp nhất là tình thương
Và cái nhìn rộng rãi

Khi mình có từ bi và không gian trong trái tim thì người khác sẽ thấy nơi mình một sức lôi cuốn tự nhiên và sẽ tìm tới mình, mình không cần sử dụng mỹ phẩm hay sức hấp dẫn nào. Trái lại, nếu mình là những người mẫu nổi tiếng với y phục và trang sức thật đẹp mà mình lại đi xem thường người khác, cho rằng mình đã biết tất cả rồi thì người khác cũng không thích tiếp xúc với mình. Một thống kê của Road Dahl cũng đưa ra vấn đề này:“ Nếu quí vị có một tâm hồn tốt đẹp thì nó sẽ thể hiện lên mặt của quí vị như tia sáng mặt trời và lúc nào quí vị cũng tỏa sáng.“ Học làm đẹp và nhìn cái đẹp theo cách đó thì chúng ta sẽ là nguồn cảm hứng cho nhiều người khác. Và chỉ có một ý thức tập thể mới có thể làm thay đổi những trào lưu độc hại trong xã hội.

Mùa hè năm ngoái, khi tham dự khóa tu Wake Up Earth tại Làng Mai tôi đã trải nghiệm được sự trị liệu và có cái thấy thật sâu sắc về mối quan hệ giữa tôi và  nam giới. Đã 7 năm qua tôi thực tập chữa lành vết thương của tuổi thơ và tôi nghĩ là tôi đã tiến bộ rất nhiều. Trong khóa tu tôi chứng kiến được cảnh một thầy xúc động tới rơi nước mắt khi nghe sự chia sẻ của bà Christiana Figueres.  Tôi cảm động làm sao khi biết cái làm thầy ấy xúc động cũng là chính cái làm tôi xúc động. Tôi phát hiện ra là trên một bình diện nào đó trong tiềm thức, tôi đã cảm thấy có một hố sâu chia cách giữa tôi và nam giới. Trong những năm qua tôi đã có một quan niệm cơ bản là xem đàn ông gần giống như những con thú chỉ nghĩ tới hoặc bị thúc đẩy bởi tình dục. Có thể là họ còn tệ hơn thú tại vì ít nhất thú vật chỉ tích cực trong mùa giao phối, còn con nguời thì có thể quanh năm và bất cứ lúc nào. Cũng không phải là tôi chưa từng thấy một người đàn ông khóc, nhưng trong lúc đó có một cái gì đánh thẳng vào trong tâm tôi, giống như trong như trò chơi “Rà Mìn“, khi ta bấm chính xác vào cái ô vuông thì một góc của tâm tôi bỗng sáng rộng ra, để lộ cái mìn đen đầy gai nhọn của những tri giác sai lầm về nam giới. Nó đã khiến tôi đối xử thiếu tôn trọng với họ hoặc xem họ như những trò chơi thú vị. Còn không thì tôi giữ một khoảng cách lạnh nhạt hoặc dán cho họ cái nhãn“vượt ra ngoài sự hiểu biết“. Sau khóa tu tôi có cơ hội nói chuyện với thầy kia, thầy chia sẻ là khoá tu có ý nghĩa đặc biệt quan trọng đối với thầy, đã giúp thầy trong quá trình nhìn sâu và chuyển hóa những khó khăn trong việc xử lý năng lượng tình dục và trong sự tiếp xúc với nữ giới.

Trong khóa tu này một sự trị liệu bất ngờ nữa cũng đã xảy ra cho tôi. Đó là tôi nghe một anh thiền sinh chia sẻ sự thực tập Thiền Lạy liên quan tới năng lượng tình dục. Có một cái gì đó trong con người anh đánh động tôi mà tôi không thể nào diễn tả được. Có thể là do anh thực tập quá sâu sắc, hay là do tuệ giác và sự chuyển hóa anh có được trong khi thực tập riêng với các bạn nam mà không có sự hiện diện của nữ giới. Tôi cảm thấy mình đưọc trị liệu nhờ sự thực tập khiêm cung của anh và nhờ sự thực tập tập thể của nhiều người bạn nam. Sự thực tập Thiền Lạy hùng tráng này đã làm cho họ rất xúc động. Nó giống như một sự bắt đầu mới, một lời mời để làm mới lại quan niệm về năng lượng tình dục. Đây là sự xác nhận hùng hồn về tính tương tức. Trong khi thực tập để chữa lành cho mình thì đồng thời mình cũng chữa lành được cho người khác. Khi mình để hết tâm hướng về sự trị liệu và từ bi thì mình có thể chế tác ra những làn sóng năng lượng ảnh hưởng sâu sắc đến nhiều người khác một cách thật bất ngờ.

Tôi nghĩ, sống trong một xã hội, chúng ta đã làm tổn thương nhau vì những quan niệm sai lầm về giới tính. Mình nghĩ mình hiểu đàn ông và đàn bà họ muốn cái gì, nhưng có thật là mình hiểu được không? Chúng ta đã làm tổn thương nhau. Những tri giác sai lầm về tình dục đã gây ra biết bao nhiêu là hiểu lầm về tình yêu và tạo ra khổ đau trong những mối quan hệ. Trong buổi pháp đàm cuối khóa tu tôi đã chia sẻ với nhóm về những vết thương của quá khứ và về tuệ giác này. Tôi cảm ơn các bạn thiền sinh nam vì họ đã thực tập quá giỏi. Tôi xin lỗi vì đã có cái thấy sai lạc về họ. Tôi đã không thấy đưọc phương diện tâm linh thiêng liêng của họ, sâu hơn nữa là tôi đã không xem họ như những con người đáng được tôn trọng. Nước mắt tôi chảy ra cuốn theo những cái thấy sai lầm, tôi cảm thấy tôi đã chữa lành được nhận thức của mình về nam giới. Tôi có thể làm mới lại sự thực tập tiếp xúc với nam giới một cách vô giới tính, và nhìn họ như họ thật sự là. Trong khi trị liệu những vết thương của quá khứ và những quan niệm sai lầm, tôi cũng chuyển hóa được tập khí tiêu cực của mình về nam giới.

Trong buổi tối cuối khóa tu Wake Up Earth, chúng tôi làm văn nghệ Be-in (có mặt cho nhau) với đề tài “Bảo vệ Đất Mẹ“. Tiết mục cuối là Bài ca Đất Mẹ. Tôi nghĩ là buổi tối sẽ chấm dứt một cách chậm rãi và bình an thì bỗng nhiên một ban nhạc đứng lên, xin mở âm thanh to hơn và mời vài người tình nguyện ra nhảy. Hầu như mọi ngươì đều đổ xô ra chật cả sân khấu. Sư cô Phú Nghiêm, một trong những người điều khiển chương trình, phải mời thiền sinh ngồi xuống trở lại tại vì như vậy thì không ai còn thấy được ban nhạc đâu nữa. Nhiều người miễn cưỡng về lại chỗ ngồi, nhưng những người khác thì vẫn ở lại vì thấy có ra một khoảng trống đã được mở ra phía sau sân khấu.

Lúc ban nhạc bắt đầu trình diễn thì nhịp jive của bản nhạc lại làm mọi người cảm thấy ngứa chân. Ngay sau đó, các thiền sinh bắt đầu chuyển động theo nhạc môt cách hạnh phúc và tự do. Thầy Pháp Lưu, một người điều khiển chương trình khác, nói “ Chào mừng các bạn đến với Club Làng Mai!“. Tôi thấy mãn nguyện, tôi có cảm tưởng như mình đang tham dự một buổi tiệc gia đình tại nhà. Có thể có người phản ứng tiêu cực hơn và nói,“ trong một tu viện Phật giáo mà lại có chuyện này à?“. Nhưng tôi lại thấy vui vì đó là một bằng chứng vững chắc cho người trẻ thấy là chúng ta có thể có vui chơi “trong sạch“ mà không cần tới rượu, ma túy và tình dục! Điều này có thể xảy ra vì suốt trong một tuần chúng tôi đã để thì giờ quán chiếu, tìm hiểu chính mình và người khác trong một môi trường có thể giúp chúng tôi nuôi dưỡng được lòng từ bi và sự hiểu biết.

Thật là tuyệt vời khi bạn có thể thật là bạn và có thể tiếp xúc với người khác mà không có thành kiến hay phải đeo mặt nạ.

Hơn bao giờ hết tôi đang khám phá ra tình yêu đích thực khi tôi được sống trong một môi trường không có sắc dục, một môi trường với lối tiêu thụ tự nhiên lành mạnh từ đoàn thực cho tới thức thực (hoàn toàn không có bạo động, bi kịch và thông tin quá tải). Được sống với những tri kỷ, những người có ước nguyện thương yêu tất cả chúng sinh, thật sự giúp cho tôi thực tập thương yêu đích thực một cách vững chãi. Thật là tuyệt vời khi bạn có thể thật là bạn và có thể tiếp xúc với người khác mà không có thành kiến hay phải đeo mặt nạ. Khi tôi học không bám lấy cái tốt hay xa lánh cái xấu của người khác thì đồng thời tôi cũng học được cách xử lý tính tốt và tính xấu của mình. Đó là sự khiêm cung, và nó nuôi dưỡng đức tính kiên nhẫn trong tôi. Tiếp xúc với người kia bằng tình thương, chăm sóc họ, giúp đỡ họ vô điều kiện cũng giải thoát cho chúng ta. Chúng ta có thể cảm thấy được hạnh phúc sâu sắc, sự bình an và niềm vui vì sự có mặt của người kia mà không cần sự xúc chạm thân thể nào.  

Tôi thật sự muốn khuyến khích người trẻ nên để thì giờ tìm hiểu thế nào là tình yêu đích thực trước khi lao vào một mối quan hệ. Trước tiên bạn hãy cho mình thời gian cần thiết để học hiểu và chăm sóc thân và tâm của mình. Mỗi ngày bạn có thể để thời giờ ngồi yên để nhận diện những gì đang xảy ra trong mình, làm cho thân tâm mình lắng dịu xuống hoặc mở lòng ra cho một vài cảm hứng đang nằm sâu trong tâm, bị che lấp bỏi công việc bận rộn hàng ngày.  Mặt khác, bạn cũng có thể ghi tên tham dự khóa tu trong 1 tuần hay lâu hơn. Khóa tu được tổ chức trong một môi trường có khả năng giúp bạn làm lắng dịu thân tâm cùng với sự thực tập giúp bạn nhìn sâu vào chính tự thân. Chỉ sau đó rồi thì bạn mới đủ tự do và tình thương để bắt đầu một mối quan hệ. Có như vậy thì mối quan hệ với chính bạn và với người khác, dù cho có tình dục hay không, cũng sẽ đươc viên mãn và thăng hoa.

Dịch từ bài viết “Beginning Anew to love“ của sư cô Chân Sinh Nghiêm (Wake Up Community 01.05.2017)