Thơ: Mộc Lan
Tôi và chị dạo chơi trong một buổi chiều cuối xuân, khi không còn những bông hoa ca hát ven đường, chỉ có vài ngọn gió vi vu, đủ để nghe thong thả. Chị ngỏ lời nhờ tôi viết lời tựa cho tập thơ đầu tiên của chị. Chà khó ghê! Chữ nghĩa không có, làm sao để giới thiệu được những lời thơ đẹp mà tôi đã từng mến mộ. Thôi thì cứ viết, như thể chị để gió lật từng trang thơ vậy.
Thơ của chị đến từ rất thật, rất tự nhiên, tôi biết chị khi còn là một cô bé nhà quê tay lấm bùn, rồi trở thành một xuất sĩ. Chị sống và thực tập rất hết lòng … thơ ra từ đó. Rằng ai đã từng một lần ghé qua chắc cũng khó quên những lời thơ mộc mạc, chân thật, khi lành như mưa xuân, khi trong như giọt sương buổi sớm. Thơ chở bốn mùa rực rỡ, thơ mang tiếng cười rộn vui, thỉnh thoảng cũng có những giọt nước mắt trên mi nhưng rất ngọt ngào.
Tôi nói, đến để “ngắm” thơ chị, vì rằng khi đọc những giòng thơ tôi có cảm tưởng mọi cảnh vật như hiện ra trước mắt. Như được cùng chị dạo chơi trên đồi cỏ xanh của ngày tháng tư, hay cùng chị nhặt lá thu rơi ép vào trang vở, để khi thu khép lại rồi, vẫn còn nghe thu chín mênh mang.
“Em cất dấu mùa thu trong trang vở
Còn trinh nguyên màu lá đẹp thắm xinh
Em gom nắng nhét đầy bao kẽ hở
Cho mùa đông nắng ấm vẫn nguyên lành”.
Những dòng thơ của chị đã mang cuộc sống bay vút lên cao…mong những ai tình cờ đọc nó đều hưởng được những giây phút trở về nhẹ nhàng, yêu thương.
Thảo Nhi
Vườn chiều vắng bóng ai?
Tới lui, lui tới lòng vòng
Cải gieo mấy luống cà trồng mấy cây
Rau răm, diếp cá sum vầy
Mà khu vườn nhỏ từ đây vắng người
Rau răm chợt tắt tiếng cười
Bí, bầu, mướp cũng nửa vui nửa buồn
Mong thằng dế nhủi buồn luôn
Để cho nó khỏi phá vườn chúng ta
Người đi cây cỏ rụng hoa
Còn tôi tuy cũng hát ca bình thường
Tuy rằng xa cách người thương
Nhưng đường chân lý ta thường có nhau
Mỗi ngày sách nước tưới rau
Nhớ người ta nói vài câu khôi hài
Từ đây trong chuỗi ngày dài
Vườn chiều đã vắng bóng ai ra vào?
Mộc Lan
Hội ngộ
Chén trà nóng sáng nay
Xanh như thảm cỏ ngày tháng tư
Khói bóc từng ngụm
Rộn ràng bay
Như mây theo gió về đầy không gian
Phút bình an
Trang lòng còn vẹn
Trong khoảnh khắc này
Tin yêu hy vọng xum vầy nguyên sơ
Nắng mưa về tụ lời thơ
Chén trà hội đủ duyên vừa xuất thân
Cõi tâm ấy
Từ vô thỉ vốn trong ngần
Long lanh tựa hạt sương
Mộc Lan