Thơ: Trụ Vũ
Giữa Trụ Vũ và thầy Nhất Hạnh có một mối giao tình. Năm 1949, Trụ Vũ và thầy Nhất Hạnh, hai nhà thơ trẻ, đã gặp nhau tại chùa Giác Nguyên ở Khánh Hội. Trụ Vũ cảm hứng kịch thơ „Tiếng Địch Chiều Thu“ của thầy Nhất Hạnh và làm một bài thơ tặng thầy có tựa là Thi Tứ:
Ta gối đầu ta lên mộng ảo
Ta gói hồn thơ thiên địa áo
Ta nằm ngủ giữa lá thu rơi
Mặt đất dâng cao thấu tận trời
tặng Nhất Hạnh
để bắc cầu thông cảm giữa Đạo và Thơ
Trụ Vũ
Bài thơ này Trụ Vũ viết cho mẹ. Mẹ là thơ, là hoa cúc vàng trong sương mưa, là màu nâu quê hương, là trăng tròn tháng bảy, là lửa trong tim con, v.v…
Ngày của Mẹ
ai bảo em cuộc đời không đẹp
khi nhân gian còn phiếm xuân cầm
ai bảo em cuộc đời không đẹp
khi em còn có mẹ trong tâm
ai bảo em…bảo rằng vũ trụ
chỉ bâng quơ…cái sự tình cờ
không, có Mẹ trong trời đất chứ!
để cho mình mãi mãi như thơ
vâng thơ đấy, chính là thơ đấy!
cả đất trời là cả tình yêu
từng hạt cát, bông lau, cành sậy…
bao trang nghiêm cho bấy yêu kiều
hôm nay đã vào thu…tháng bảy
hỏi ngoài kia có gió may không?
không có gió hoa vàng vẫn vậy
vẫn ngân nga những tiếng tơ đồng
thấy hoa cúc tưởng hình dung mẹ
hoa cúc vàng thấm hạt sương mưa
trong ý gió niềm sương lặng lẽ
nghe lung linh bóng mẹ“giao thừa“
trên hoa cúc một bầu trời rộng
trải vô cùng cái bóng cao xanh
bên hoa cúc một bàn tay mộng
năm ngón xòe nụ bưởi long lanh
bên sắc thắm có màu nâu nhỉ
màu nâu non đời mẹ quê hương
từ vạn cổ bên bờ sông Nhị
áo mẹ quê đã ngát thiên trường
ai bảo em cuộc đời không đẹp
khi nhân gian còn bóng mẹ hiền
khi cánh quạt non đoài đã khép
giữa đêm rằm tháng bảy, trăng lên
quê ta đó, một vừng trăng ngọc
trên cành dâu, trăng sáng, em ơi
không biết chữ mà nghe biết đọc
bao Vu Lan cho bấy nụ cười
ai bảo em bảo rằng vũ trụ
chỉ tình cờ ta gặp nhau đây
không, có mẹ trong trời đất chứ!
cho đôi ta vĩnh viễn sum vầy
trăng tháng bảy gương tròn bóng mẹ
(mà tháng nào trăng chẳng tròn gương)
quê ta đó, một trời hoa lệ
bao nhiêu trầm cho bấy nhiêu hương
nhớ cái thủa tiên rồng gặp gỡ
bước cha hùng như nhịp triều xuân
trên đỉnh núi Ba Vì hoa nở
áo mẹ ngời thông điệp tường vân
khắp vũ trụ thảy ngời thông điệp
kể tự ngày tiên gặp rồng kia
mỗi con bướm, sâu, từng địa huyệt
thảy hoan ca điệp khúc Ba Vì
mẹ như thế! như rằm tháng bảy
như hoa vàng tháng bảy, như mưa
ôi những hạt mưa lành thủy đại
rưới thiên hoa nhuận khắp chân thừa
mẹ như thế! như rằm mọi tháng
và như đêm, đêm của vì sao
của Nguyên Lý Hòa Hài tỏa rạng
khắp thiên hà: diễm lệ chiêm bao
cái nguyên lý của tình yêu ấy
của trái tim mẹ ấm mười phương
không có mẹ, sao trời xanh vậy
có trời xanh để có hoa hường
ôi những cánh hoa hường của mẹ
của ngày rằm tháng bảy Vu Lan
ngày mẹ đấy! nhớ về em nhé!
Và nhớ cài hoa nhé, em ngoan!
ngày mẹ đấy! nhớ về em nhé!
ôi cái ngày đẹp nhất bình sinh
hoa mẹ đấy! cài lên áo nhé!
cài nghe em, giữa trái tim mình!
hoa cẩm chướng hai màu: một đỏ
dành cho ai còn mẹ trên đời
và một trắng dành cho ai đó
mất mẹ rồi, trọn kiếp mồ côi!
sung sướng nhỉ! những người còn mẹ
còn mẹ, em còn cả đất trời
đau đớn nhỉ! những người mất mẹ
mất mẹ là mất hết, em ơi!
hoa cẩm chướng hai màu: trắng đỏ
ôi, hai màu cao quí vô song
đó, tặng phẩm của tình yêu đó
dành cho ai có mẹ trong lòng
dù còn mẹ, hay dù mất mẹ
thì em ơi, em vẫn là con
xin ấp ủ trọn đời, em nhé!
bóng mẹ hiền giữa trái tim son
xin mãi mãi là con của mẹ
phải không em, như thế trọn đời
xin mãi mãi vẫn là đứa trẻ
và, không bao giờ cả, mồ côi
nếu mẹ có vườn dâu khuất bóng
thì, trong ta, mẹ vẫn còn đây
trong ngọn lửa tình con nóng bỏng
mẹ thương yêu vĩnh viễn sum vầy
như thế đấy, cái ngày của mẹ
nó kéo dài suốt cả đời ta
hạt châu vẫn kết tinh từ lệ
cho trong ngần nụ tuyết liên hoa
ai bảo em cuộc đời không đẹp
khi nhân gian còn phiếm xuân cầm
ai bảo em cuộc đời không đẹp
khi em còn có Mẹ trong tâm!…