Những giọt sương trên lá sen

Thiền sư Ryōkan

Ai bảo rằng thơ tôi là thơ?
Thơ tôi không phải là thơ.
Nếu bạn hiểu rằng
thơ tôi không phải là thơ –
thì khi ấy,
chúng ta mới có thể bắt đầu nói về thi ca.

Tiếc thay…
một ông thi sĩ lui về ẩn dật
và làm thơ
Ông chọn thể luật cổ điển Trung Hoa,
Bài thơ tao nhã,
lời thơ hoa mỹ .
Nhưng nếu ông không viết
từ tận sâu nơi trái tim mình,
Thì những lời hay ý đẹp đó
Có ý nghĩa gì không?

Khi còn trẻ, là một kẻ ham vui,
tôi lang thang nơi thành thị,
Khoác chiếc áo lông vũ mềm nhất,
Cưỡi con ngựa nâu đỏ oai phong.
Ban ngày rong ruổi qua phố xá,
Và tối đến say sưa
dưới hoa mơ bên sông.
Chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện quay về,
thường xuyên qua đêm nơi kỹ viện,
miệng nở một nụ cười mãn nguyện.

Tôi hồi tưởng lại –
về những ngày ở Entsū-ji,
với cuộc chiến cô đơn đi tìm con đường.
Khi vác củi, tôi nhớ cư sĩ Hō,
Khi giã hạt gạo, tôi nghĩ đến Lục Tổ.
Tôi luôn là người ngồi hàng đầu tiên,
tiếp nhận lời dạy của thầy,
Chưa từng bỏ sót một buổi thiền tọa nào.
Ba mươi năm trôi qua –
Kể từ khi tôi rời nơi non xanh biển biếc thân yêu đó.
Các bạn đồng học giờ ra sao?
Và làm sao tôi quên được
lòng từ bi của người thầy yêu dấu?
Lệ cứ tuôn rơi,
hòa vào dòng suối cuồn cuộn chảy xuống từ đỉnh núi.

Tôi trở về quê hương,
sau bao năm phiêu bạt:
Nằm bệnh trong quán trọ,
tôi lắng nghe tiếng mưa.
Một chiếc y, một bình bát –
là tất cả gia sản của tôi.
Thắp một nén hương,
tôi gắng ngồi thiền định.
Đêm đen, trước cửa sổ,
mưa phùn nhẹ rơi suốt đêm dài –
Bên trong, những ký ức ngậm ngùi
của thời gian dài tìm kiếm.